THƠ
KHÔNG ĂN ĐƯỢC ĐÂU
Một
tình yêu vừa nở
Sẽ có
hai người say
Liệu có
ai chua cay
Khi
nhìn tình yêu ấy...
Đời sẽ
luôn là vậy
Phát
triển và suy vong
Phía đó
đẹp cầu vồng
Nơi này
dòng sông chết...
Vần
xoay không hồi kết
Ai yêu
ai thật lòng
Ai như
ai cũng mong
Mình sẽ
là duy nhất...
Hỡi
nhân gian được mất
Do đâu?
Phải - vì đâu
Ngôn
tình học thuộc lầu
Để làm
mô? Gieo - gặt...
Đàn ông
yêu bằng mắt
Phụ nữ
yêu bằng tai
Điều đó
đúng hay sai
Ta...
không biết tán gái...
Cuộc đời
thật ngang trái
Kém cỏi
hay bất tài
Bật cười
trong bi hài
Ơ... thật
lòng đấy chứ...
Người
cho người đủ thứ
Ta chỉ
có vần thơ
Người
cho em giấc mơ
Còn ta
cho em mộng...
Bờ vai
người thì rộng
Ta gầy
với xương trơ
Em sao
gục hàng giờ
Khóc
ngày đêm trên đó...
Ngày
xưa em cũng có
Ít thôi
trên vai ta
Thay
vào đó vẫn là
Cười hiền
như hoa cỏ...
Vần thơ
ta bầy tỏ
Chỉ nhận
cái lắc đầu
Thơ chẳng
ăn được đâu
Ta lặng
cười đắng ngắt...
Em chọn
rơi nước mắt
Ừ...
ngon những thứ ăn
Thơ xếp
chữ băn khoăn
Lại sai
vần chệch điệu...
Ta say
đâu do rượu
Do chút
xíu muộn phiền
Đâu là
sướng như tiên
Khóc -
cười, giàu - nghèo... hỏi?...
19/09/2018
Nguyên
Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét