CỨ NGỠ LÀ…
(Tam bát cửu)
Bước chân đi
Anh chưa lần
nghĩ suy ngày gặp lại
Vùng trời xa:
xấu hay đẹp, dải mầu nào…
Phải làm sao
Hỡi thiên thần
áo dài xanh nước biển
Ngày hờn ngày, khi anh đã biết: yêu em…
Ngày hờn ngày, khi anh đã biết: yêu em…
Tà áo mềm
Cứ tìm về từng
đêm không cho ngủ
Anh đuổi bắt
bằng vần thơ đủ sắc mầu…
Chợt… em đâu?
Ngác ngơ vần thơ
rầu rĩ tìm kiếm
Lặng thẫn thờ,
anh thật phù phiếm làm sao…
Những lầu cao
Đôi tay trần làm sao leo lên được
Đôi tay trần làm sao leo lên được
Anh ngậm cười,
còn thơ đẫm nước mắt rơi…
Phải đổi đời
Anh khăn gói xa
rời quên tất cả
Chưa một lần dám nghĩ - em ạ: còn duyên…
Chưa một lần dám nghĩ - em ạ: còn duyên…
Không để yên
Sao lại gọi – lại
phiền anh lần cuối
Tà áo dài xanh
nước biển với lời yêu…
Khổ trời chiều
Anh lưỡng bước
bởi điều vừa nghe thấy
Đợi anh về, anh hứa phải lấy em nghe…
Đợi anh về, anh hứa phải lấy em nghe…
Cơn mộng mê
Chợt vỡ òa tìm
về nơi thực tại
Đợi anh nghe -
anh đi – quay lại sớm thôi…
05-01-2016
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét