GIỌT MƯA THU
Lành lạnh trời
thu mênh mông
Buồn hờn con đường
vắng tanh.
Anh đi rồi.
Em không còn có anh,
Rưng rưng em lặng lẽ
Từng bước từng
bước quạnh hiu.
Ôi thủa
mình yêu,
Đường về
ta luôn có đôi.
Ôi thủa hồn nhiên
Con tim trong
trắng trinh nguyên
Không chút
ưu phiền.
Đôi ta bên nhau
Đôi ta
vui tươi.
Đôi ta
đam mê cho ngấy say trời đất cuồng quay,
Cho gió say nhìn ngó cành cây,
Cho đám mây
thẫn thờ nhìn ngắm,
Cho nắng vàng trở
nên lười nhác ngơ ngác bên
cạnh đôi ta. Kìa chim chẳng dám
hòa ca,
Biển xanh cũng im lìm
chẳng đệm nhạc ngơ ngác…
Trước tình yêu
của đôi ta.
Giọt mưa nào
rớt qua
Xóa đi những
vết chân nồng,
Xua tan
làn hơi ấm,
Mang đến
nỗi đau này
Se thắt con tim đau
lắm anh ơi.
Thu đến rồi
thu đi
Thu đi rồi
thu đến,
Anh đến rồi
anh đi
Anh không như
mùa thu.
Mùa thu làm
em lạnh chút tê tái thịt da,
Còn anh làm
em lạnh buốt tận con tim rồi.
Mây đuổi nhau
trên trời.
Biển hát những
đầy vơi.
Gió dong chơi
muôn nơi
Đi qua em rất
vội
Nào có ai
bắt tội
Mà con đường
vắng im.
Mua thu vào
trong tim,
Em đi tìm
câu hỏi
Làm sao em
chịu nổi
Lạnh
Vẫn lạnh không
thôi…
15/09/2003
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét