HAI NỬA TÌNH YÊU
Làn gió nào
cuốn tung lên từng đám bụi.
Làn gió nào vỗ ru dòng
sông ngủ yên,
Rồi ve vuốt
cây trên đồi thay lá,
Tới nơi xa và
tới cả bên ta,
Cứ luồn lách mơn man tê dại,
Lại khơi về nỗi đau
ta chẳng thể quên.
Ôi cuộc tình bể
dâu cay đắng.
Tôi yêu nàng và
nàng cũng yêu tôi.
Nhưng cuộc đời
khắc nghiệt
Đã cướp nàng khỏi
vòng tay tôi.
Tim tôi đau tôi
âu sầu hụt hẫng.
Hôm chia tay tôi
và nàng đã khóc,
Hai giọt lệ đau hòa
vào nhau mặn chát.
Từ hôm đó tôi như người đã
chết.
Tôi thẫn thờ ngày
ngày ngồi ủ rũ
Nhìn đời lòng
tái tê.
Ôi là thế dòng
đời vẫn trôi
Còn tôi vẫn
lặng một mình
Ôm sầu đau
với cuộc tình
Bỏ quên phía
trước có cuộc sống,
Có dòng đời vui
tươi.
Tại sao? Tại
sao lại thế?
Tôi tự hỏi khôn
nguôi.
Cuộc đời sao
khắc nghiệt
Sao xô ngã cả
đôi ta,
Tách rời ra
đôi ngả
Mỗi ngả một trái tim đau
Mỗi ngả một
nửa tình yêu dang dở
Mỗi ngả là
ngàn vạn cuồng điên
Là ngàn vạn nhớ thương
Đôi ta dành
cho nhau.
Em giờ
nơi đâu...
18.09.2001
Nguyên
Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét