CUỘC
TÌNH TRỐNG VẮNG
Lạnh
lẽo và tái tê
Của
gió mùa Đông tìm về.
Kìa
những hạt sương đêm
Long
lanh đầy sân nhỏ.
Và kìa giàn thiên lí
Bông
vàng bông đâu rồi.
Ôi sao lại thế
Khuất
mình trước mùa Đông,
Để nỗi buồn mênh mông
Hình
bóng ai đang sống
Trong
trái tim sầu đau.
Người
ơi người đâu rồi
Tại
sao ta vẫn không thể quên.
Người
bỏ ta đi rồi
Mà
sao ta vẫn nhớ.
Ôi đó là
nỗi khổ
Của
những kẻ dại khờ trót yêu.
Và
ta ta vẫn
biết
Nỗi
khổ này từ lâu
Mà
sao ta vẫn cứ
Yêu
người càng thiết tha.
Tình
ta bây giờ trống vắng,
Lòng
ta bây giờ hiu quạnh,
Môi
ta đọng đầy lệ đắng,
Tim
ta vẫn nhói từng cơn,
Trong
ta vẫn không thể quên,
Em
ơi…
Người
tình
Sợ
mùa Đông qua đời
Sắc
cầu vồng đa mang
Lặng
lẽ xuôi dòng trìm… quên…
07.08.2001
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét