Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2000

NỖI BUỒN KHÔNG LỐI THOÁT



Ta đi giữa những lời bàn tán
Giữa dòng người
Xa lạ
Không sai.
Chúng xì xồ những lời xấu tốt
Về kẻ nghèo này
Thế - đấy - ư?...
Cửa nhà ta bị dòng nước lũ
Cuốn trôi cùng tất cả niềm vui
Ta mất hết chẳng còn chi nữa
Đành hạ mình chìa tay cầu khẩn
Xin miếng ăn, cả chút lòng thành
Mà tại sao?
Đa nghi hơn Tào Tháo
Cho không cho
Còn nói
Xấu bao nhiêu
Tốt – chẳng thấy một điều
Buồn thê thảm như cánh diều dây đứt
Gió gào than
Buồn…
Cơn đói…
Nao chiều…
NỖI BUỒN KHÔNG LỐI THOÁT
09.2000

Nguyên Hữu

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét