BÁC HỒ NGƯỜI LÀ NIỀM TIN NGƯỜI LÀ HI VỌNG
Đất nước đẹp biết bao
Mà lũ xâm lăng tàn phá
Làm Bác phải ra đi
Tìm con đường tranh
đấu,
Trên con tàu đang xa dần quê hương
Và hàng tre đưa tiễn cũng
mờ xa.
Ôi buổi ra đi xa quê hương
Đêm nay ai ngủ được
Nỗi nhớ quê nhà gộp cả với nỗi đau
Cứ tròng trành theo thuyền nghiêng sóng vỗ.
Bác đã ra đi với hai bàn tay trắng
Nhưng quyết mang về ngọn đuốc rực cháy trên tay
Cứ soi dọi thắp sáng con đường
Đi tới xã hội
công bằng Tổ quốc Việt Nam xanh tươi.
Ôi vẹn một đời Người
Hi sinh và cống hiến
Để bây giờ
Quê hương rộn vang nụ cười
Để hạnh phúc đến với muôn
người,
Bác Hồ ơi
Người sống mãi muôn
đời
Trong tim triệu triệu người dân Việt
Nam…
01.2001
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét