BÂNG KHUÂNG
Đêm đã khuya
Sao tôi vẫn thức?
Nghĩ ngợi chi?
Thức đợi điều
gì?
Nào có đâu
Trong đầu rỗng tếch,
Lặng một mình
Nào có ai đâu.
Hay là đợi…
Phải chăng đợi mộng?...
Cũng có khi…
Mộng đâu chửa đến
Để bâng
khuâng
Lặng lẽ tôi tìm.
Tôi bước đi
Định tìm
điều chi?
Trong
trăng khuya
Tiếng sóng
ru hời
À, phải rồi
Nào hãy đi thôi
Đang neo đậu
Lạng yên – ngủ êm,
Nhẹ nhàng thôi
Lay thuyền, gọi bến
Vẫn im lìm
Sao không thức dậy
Để tôi buồn
Lặng lẽ mình tôi…
Nhẹ nhàng thôi
Tôi nhờ sóng nước
Đến bên và
Đánh thức
dùm tôi,
Vẫn không được
Sóng lại chạy trôi
Sóng dong
chơi
Theo gió xa vời.
Chiếc lá rơi
Trăng soi đẫm bóng
Rơi rơi mà
Chẳng động lá rơi,
Tôi buồn
bã
Vẽ mình lặng lẽ
Trong đêm khuya
Trăng tưới, ướt rồi…
06/2004
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét