Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

HỌA – THƠ


HỌA – THƠ

Trần gian tươi mấy cho vừa
Này chàng họa sĩ vẽ thừa hay sao
Hừng đông bừng sáng xôn xao
Kìa bao dãy núi xì xào vớ
i nhau
Mây vư
n múa lưn trên đầu
Đồi hờn suối khóc bấ
u đau sương gầy
Cỏ nhìn cây
Lặng

Ngó nhau
Ngác ngơ d
ấu hỏi yếm âu "sao nào"
Sương bu
ồn nức nở thì thào
"Vì mây hôn núi" - nghẹn ngào - "vì ghen"...
Cây c
ười, cỏ nức nở khen
Tình yêu vạn kiếp bon chen núi đồi
Vỗ tay văng mấ
t sương ri
Rơi lăn lông l
ốc ruộng đồi bậc thang
Lúa xanh lạnh kể lúa vàng
Hò rô tát n
ước gầu bằng rêu non
Tròng trành
Con nước chạy nhanh
Tràn bờ
đê hở bóp phanh xuống hồ
Giật mình vờn múa điể
m tô
Vài đôi h
ạc trắng ngây ngô ngó nhìn
Oằn mình
đường vẽ trái tim
Vòng quanh hồ biếc đi tìm ng
ưi quen
Nhà cư
ời đỏ mái ngợi khen
Giỏi tìm đến thế
gió len vào cưi
Thơm hoa sen n
răm đôi
Vài con cá búng đớp trờ
i xanh mơ
Nàng thơ
Thèm muốn cõi tình
Kéo chàng thi sĩ của mình vào tranh
Hờn ghen họa sĩ
vào nh
Đu
ổi nhau mãi tân đồi xanh núi trùng
Ai ơi nh
ớ nhé xin đừng
Yêu thơ l
ẫn họa... chừng nào hết ghen...

19/10/2013
Nguyên Hữu


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét