Chủ Nhật, 27 tháng 8, 2000

TÔI VÀ MƯA

 

 


TÔI VÀ MƯA

 

Mưa rơi                       sao   quá vô tình

Đánh thức       cỏ non     mong manh

Ngủ quên        say       bên sỏi đá

Sỏi đá mọc đầy

Đầy     những rêu xanh.

Mưa rơi lên lá lên cành

Rơi cả vào lòng tôi

Để lòng tôi trĩu nặng

Một nỗi buồn vô danh.

Và mưa           sao       mưa vẫn rơi

Để trong tôi

Nỗi buồn            cùng cô đơn dâng trào.

Tôi và mưa

Tôi hòa vào trong mưa

Tôi nhìn mưa

Tôi đếm           từng hạt mưa

Cứ rơi rơi        bên ngoài hiên não    nề.

Ôi là thế

Mưa rơi           buồn    lạnh lẽo

Cô đơn này     biết chia sẻ      cùng ai

Cơn mưa này

Đến bao giờ    mới tạnh

Để nơi tôi

Sầu nát một khoảng                 trời…

 

08.2000

Nguyên Hữu

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét