KHI ĐỜI NHƯ CÁI
LỜI TỜI PHỜI
Khảm lên dòng
thời gian buồn mấy chữ
Bào nạo đi hỡi
mưa gió cuộc đời
Giọt nước mắt
mãi chẳng thấy một lời
Mà nhân thế vẫn
biết rằng đau khổ...
Nhiều con chữ
nén dồn như phát nổ
Sủi bọt loang đầy
kìm hãm khổ đau
Vần thơ thương
nơi thân xác nhão - nhầu
Như vỡ tổ không còn theo hàng lối…
Dang đôi tay giữa
bốn bề tăm tối
Lại thu về nựng lấy bản thân thôi
Niềm vui đi lại không về nữa rồi
Lại thu về nựng lấy bản thân thôi
Niềm vui đi lại không về nữa rồi
Nơi cây lúa –
thuốc trừ sâu không tới…
Dòng sông kia
lao ra biển rất vội
Tội tình gì?
Cho xin hỏi: tại sao?
Nước biển nhiều – lại không chảy ngược vào
Ôi thật sự mất cân bằng đấy nhé…
Buồn thì to mà nơi này nhỏ bé
Chán thế thời – mặc kệ cái đời rơi
Trong bóng đêm nham nhở váng nụ cười
Khảm cái lời tời phời khi hết mực…
Nước biển nhiều – lại không chảy ngược vào
Ôi thật sự mất cân bằng đấy nhé…
Buồn thì to mà nơi này nhỏ bé
Chán thế thời – mặc kệ cái đời rơi
Trong bóng đêm nham nhở váng nụ cười
Khảm cái lời tời phời khi hết mực…
01-09-2019
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét