QUẤY ĐÊM
Vớt đêm được
bóng trăng hiền
Mong manh như bọc
kim tiền thường mơ
Thế gian muôn kẻ
tôn thờ
Đuổi, tìm, bắt,
giữ... mà ngơ ngẩn đời
Trăng soi bóng
nước thẹn cười
Sông sâu, biển
rộng đục rồi lại trong
Thế thời quẩn rối
tơ lòng
Dài râu cũng chẳng
thoát dòng xoáy chung
Khó - nghèo buộc
tất cả cùng
Miếng cơm -
manh áo... lệ mừng đủ - no
Hồn thơ thiếu
thốn thăm dò
Phá cười, đêm động
váng trò chơi trăng
Thế là lạnh một
hàm răng
Vần thơ bật
khóc ngon lành, quấy đêm..
15/07/2019
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét