Thứ Bảy, 18 tháng 11, 2000

CÂU CHUYỆN HOÀNG LAN


Em có nhặt Hoàng lan rơi
Như ngày trư
ớc em và tôi
Trang nhau nhặt từng cánh Hoàng lan
Và có lúc tôi đ
ã xô đã đẩy
Đã đánh em khóc để dữ phần
Và có lúc tôi đ
ã vò đã xé
Những cánh Hoàng lan em nhặt được
Bởi vì em nhặt nhiều hơn tôi
Tôi ghen t
ị, tôi vò, tôi xé...
Hoàng lan rơi và nước mắt em rơi
Nhưng ngư
ợc lại chẳng bao giờ em giận
Em âm thầm và em nhường nhịn
Lặng lẽ rồi em lại nhặt Hoàng lan...
Nhưng gi
ờ đây em đã thành thiếu nữ
Liệu ở nhà em còn nhặt Hoàng lan?
Tôi đi xa nên tôi đâu bi
ết
Em ở nhà còn nhớ tôi không?...
Rồi ngày về bất chợt gặp em
Em vẫn nhớ tôi - em cười và nói
Lại nhìn nhau ôn chuyện Hoàng lan
ng đúng vào mùa Hoàng lan rụng
Tôi và em lại nhặt - nhưng nhặt chung
Vậy nên còn đâu tôi ghen tị
Dành giật xô đẩy em, em khóc...
Và đ
ể giờ em vẫn thường bắt
Lau nư
ớc mắt bù ngày xưa đã mất
Bằng nụ hôn thật nhẹ... thật êm...
CÂU CHUYỆN HOÀNG LAN
10.2000
Nguyên Hữu


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét