NHỚ - KỈ NIỆM – ƯỚC MƠ
Tôi nhớ về
ngày xưa.
Tôi nhớ về
đồng đội.
Tôi nhớ về
Trường Sơn.
Tôi nhớ
thời đạn bom.
Ngày ấy Mỹ điên cuồng
Mang bom
dải khắp Trường Sơn.
Ngày đêm tiếng
bom gầm thét
Cháy khét cả
Trường Sơn.
Những con suối khô
cạn
Và chúng tôi khô
cạn.
Đói khát mà
chẳng hề
Kêu than dù
một câu.
Vẫn vững bước luôn
hướng về phía trước
Với trái tim đang
nhói đau
Với tất cả lòng
căm thù:
Tao đang tìm
đến mày.
Hỡi lũ
quân xâm lược.
Dù mày có
dùng đạn bom
Đốt cháy cả
dãy Trường Sơn
Cũng không ngăn
cản được
Lòng căm thù của
chúng tao
Vì nó đã ngấm sâu
vào máu
Cứ sục sôi
Như muốn
thiêu đốt chúng mày…
Và giờ đây…
Và giờ đây…
Chúng ta
đã thắng
Đã đuổi cút
hết chúng rồi.
Các anh ơi hãy
dậy đi.
Dậy mà hưởng niềm
vui chiến thắng.
Dậy mà hít bầu
không khí tự do.
Dậy mà sống
trong hạnh phúc ấm no.
Cái điều mà trước
đây các anh từng mơ ước,
Từng đấu tranh
Rồi anh dũng
các anh ngã xuống
Chẳng một lần được
sống trong tự do.
Và giờ đây
Tôi là người sống
xót
Trong cuộc chiến
tàn khốc ấy đây.
Và giờ đây
Đứng trước mộ
các anh tôi lặng khóc,
Nén hương này
Điếu thuốc này
Xin các
anh nhận và dậy nhìn xem
Ước mơ của
các anh:
Quê hương đó
Đang đổi thay với
hạnh phúc ấm no
Vẫn đến từng
ngày…
28.05.2002
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét