Đau đớn lắm
khi tình yêu tan vỡ
Giữa nàng và
tôi – hai kẻ điên cuồng
Rồi bỗng nhiên nàng ra đi, đi mãi
Để mình tôi ở
lại với buồn đau…
Còn gì đâu khi
tình yêu đã vỡ
Ai trong đời
chẳng một lần yêu
Và chưa từng một lần
không đau khổ
Bởi tình yêu là thế có phải không?
Bởi tình yêu là thế có phải không?
Dù biết được tình yêu là đau khổ
Là tan vỡ,
cũng có thể chia ly
Nhưng biết được ai nào tránh được
Nhưng biết được ai nào tránh được
Bởi tình yêu
như mật ngọt pha gừng…
Tôi mơ hồ trong từng cơn tuyệt vọng
Cơn gió nào đánh thức mộng mị tôi
Để tôi nhận ra
nàng không yêu gì tôi cả
Chỉ mình tôi yêu nàng mà thôi…
Chỉ mình tôi yêu nàng mà thôi…
Ôi lừa dối,
nàng nói yêu tôi tha thiết
Để hồn tôi ngơ ngẩn với tình nàng
Để hồn tôi ngơ ngẩn với tình nàng
Nếu nàng nói
nàng yêu tiền hơn hết
Thì tôi sẵn
sang nhắm mắt buông xuôi…
Hỡi rối bời, nghèo ơi, tôi nghèo lắm
Nàng biết mà sao đùa giỡn tình tôi
Để giờ đây nàng phũ phàng rũ bỏ
Để mình tôi cay đắng một mình cười…
Tiếng thở dài vẫn yêu nàng đắm đuối
Yêu kiếp nghèo giản dị, thế thôi
Hạnh phúc rơi, mà nhẽ nào nghèo không thể
Khi tình tôi mãnh liệt… đành buông sao?
Nàng biết mà sao đùa giỡn tình tôi
Để giờ đây nàng phũ phàng rũ bỏ
Để mình tôi cay đắng một mình cười…
Tiếng thở dài vẫn yêu nàng đắm đuối
Yêu kiếp nghèo giản dị, thế thôi
Hạnh phúc rơi, mà nhẽ nào nghèo không thể
Khi tình tôi mãnh liệt… đành buông sao?
LỜI THAN VÃN
TÌNH YÊU
10.1999
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét