NHỮNG CON NGƯỜI LANG THANG
Những con người sống giữa đất trời.
Sống lẻ loi
ngoài lề xã hội.
Ôi
thiếu thốn ngừơi ơi có biết hay chăng,
Cơm không đủ ăn
Quần áo chẳng còn tả tơi đói rách,
Nhưng biết trách ai đây
Vì mới sinh ra đã sống ngoài đường
Bơ vơ
ngơ ngác mắt nhòa lệ
rơi.
Khản cổ
cầu khấn mọi người
Nhưng ai thèm hỏi
Ai thèm để ý mặc kệ họ cứ
đi.
Để lại những kẻ lang thang
Chìa tay ra đấy lấy về
tay không.
Thương thay ôi
những con người
Sống giữa dòng đời như những loài chim.
Đêm nằm
co quắp như sâu
Dưới trời gió lạnh sương rơi cóng người.
Rồi mơ
ở giữa mọi người
Trong tình thương mến
Mắt
nhòa lệ rơi…
11.1999
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét