KIẾP NGHÈO
Rượu nhạt uống lắm cũng say
Người ngay nói thẳng thì hay mất
lòng
Kẻ giàu nắn thẳng bẻ cong
Chửi cho vẫn bám neo dòng: ký
sinh
Tớ nghèo ngồi mỗi một mình
Nguyên Hữu: tên thật là.................. Sinh ngày: 26 tháng 08 năm ........ Quê quán: Nam Định
KIẾP NGHÈO
Rượu nhạt uống lắm cũng say
Người ngay nói thẳng thì hay mất
lòng
Kẻ giàu nắn thẳng bẻ cong
Chửi cho vẫn bám neo dòng: ký
sinh
Tớ nghèo ngồi mỗi một mình
ĐÔI MẮT THỜI GIAN
Người mẹ già
Trông ngóng đứa con xa
Từ lâu lắm
Cái hồi tóc còn thơm mùi hoa bưởi
Đến bây giờ
MÙA MƯA
(Tứ tuyệt)
Cơn mưa ập đến hỏi thăm đời
Khổ đủ hay chưa tắm mát thôi
Lặng lẽ, ừ thì vơ địa lợi
Co ro, ấy bởi ngấm thiên thời...
GẶP NHAU
(Tứ ngôn bát cú)
Rực rỡ cải vàng
Thạch thảo chen ngang
Tinh khôi trắng muốt
Tô đẹp bản làng
GIAO HÒA
(Tứ tuyệt)
Bình yên một góc Cà-phê dõi
Lặng lẽ nhiều phương Nô-en về
Tắm đất mưa bui hờn giá lạnh
Co ro buổi sáng nhớ hồn quê...
CHÌM
(Ngũ ngôn)
Buổi sáng trời lạnh sao
Thích khi hòa mình vào
Ngắm rừng ôm thành phố
Biệt thự cổ làm cao
VÌ TP HCM RUỘT THỊT
Khi hoạn nạn mới thấy được chân tình
nhau
Bắc - Trung – Nam cùng hàn gắn một
nỗi đau
Do Cô-vít đang gây ra và để lại
Hoang mang toàn dân, nhiều gia đình sợ hãi...
Thành phố Hồ Chí Minh đại dịch
đang bùng
Người Việt Nam chung tay diệt mối
họa chung
Bằng ý thức, hào phóng, tương
thân tương ái
Đẩy lùi dịch bệnh, mang nụ cười
quay lại...
Nhiều tỉnh thành tạm quên hiện tại
khó khăn
Hướng tấm lòng đến vùng tâm dịch
đang cần
Nhân lực, thực phẩm vẫn đêm ngày tìm
tới
Không chắc ngon, không để người
dân chịu đói...
Có người nói: Nếu Sài Gòn khỏe ấy
thì
Cả nước vui... – Vui thật ấy chứ.
Sai chi?
Cố gắng nhé. Đỏ hoe nhiều đôi mắt
khóc
Cứ yên tâm sẽ không bao giờ đơn độc...
27-07-2021
Nguyên Hữu
TIẾC NUỐI
Ái rộ qua
rồi ước sẽ lâu
Con đường
bão quật nẫu nầu nầu
Mong chi
cuối vụ tình yêu nở
Ngóng tận
tàn đông ấm áp hầu
Hạ ấy trăng tròn sao chẳng đậu
CHỒNG TA
Chồng ta
ru rú ở nhà
Sai gì
làm nấy song là lên phây
Chồng ta
cây chẳng ra cây
Cột không
ra cột chảy thây bệnh lười
Chồng ta nhăn nhở hay cười
GIẤC MƠ
ĐÊM
Đêm đùa
nghịch cùng cơn gió
Đánh rơi
sương gầy xuống cỏ
Lây nhiều hồn
nhiên thấy rõ
Lạc vào tầm
mắt trăng lên…
Chiếc bóng ai đó bỏ quên