TIẾC NUỐI
Ái rộ qua
rồi ước sẽ lâu
Con đường
bão quật nẫu nầu nầu
Mong chi
cuối vụ tình yêu nở
Ngóng tận
tàn đông ấm áp hầu
Hạ ấy trăng tròn sao chẳng đậu
Nguyên Hữu: tên thật là.................. Sinh ngày: 26 tháng 08 năm ........ Quê quán: Nam Định
TIẾC NUỐI
Ái rộ qua
rồi ước sẽ lâu
Con đường
bão quật nẫu nầu nầu
Mong chi
cuối vụ tình yêu nở
Ngóng tận
tàn đông ấm áp hầu
Hạ ấy trăng tròn sao chẳng đậu
CHỒNG TA
Chồng ta
ru rú ở nhà
Sai gì
làm nấy song là lên phây
Chồng ta
cây chẳng ra cây
Cột không
ra cột chảy thây bệnh lười
Chồng ta nhăn nhở hay cười
GIẤC MƠ
ĐÊM
Đêm đùa
nghịch cùng cơn gió
Đánh rơi
sương gầy xuống cỏ
Lây nhiều hồn
nhiên thấy rõ
Lạc vào tầm
mắt trăng lên…
Chiếc bóng ai đó bỏ quên
KỈ NIỆM VỀ
THĂM
Ta ngồi với
kỉ niệm xưa
Đu trong
làn gió đong đưa để tìm
Dòng sông
mải chiếu đoạn phim
Trời
xanh, mây trắng… tiếng chim dịch lời
Đuổi theo
phía của nụ cười
Mụ mê một
nửa cuộc đời của nhau
Tóc thề vội
bước về đâu
Làm ta lạc
ở phía sau kiệu hồng
Vui trời
đùa nghịch bão giông
Đôi ba hạt
bụi thương lòng mắt ai
Lãng du
mãi chẳng hoài phai
Nhiều khi
dậy sóng khôi hài lắm cơ
Khóc - cười
cũng viết vào thơ
Run run rẩy
rẩy thẫn thờ ngày xưa…
23-07-2021
Nguyên Hữu
VẾT NỨT GIA ĐÌNH
Không biết là… chẳng biết làm sao
thế
Mộng êm đềm lại dễ vỡ, bể, thua
Nhìn con trẻ mà lệ ngỡ trời mưa
Hồn nhiên bớt từ phía cha, nơi mẹ…
Anh lặng nhìn, tổ ấm mình nhỏ bé
VÔ THƯỜNG
Đời người như chiếc lá thôi
Cả đời hiến lại cho đời tuổi xanh
Sóng xô đôi cuộc chòng chành
Gây khô, héo úa chốc thành bóng
xưa…
Lời ai khi nắng, khi mưa
MẢNH TÌNH RIÊNG
Con đường phía trước chẳng có em
Bàn chân cô độc chợt yếu mềm
Thần chú gọi tình yêu quay lại
Không linh rồi… buồn mãi buồn
thêm…
Ta gửi hồn nơi ấy một đêm
CƠN ĐAU TÌNH
Em nhận tin gì từ gió chưa
Nhớ nhung nhiều lắm chứ đâu vừa
Nhiều đêm thao thức anh gửi đó
Lưỡng lự rồi cũng kệ gió đưa…
Anh vẫn mộng trong mối tình xưa
VẾT THƯƠNG ĐÊM
Đêm ngồi khâu vết thương xưa
Rách ra bởi tại nhớ vừa hỏi thăm
Tình duyên đôi sợi bện nhầm
Cắt da, cắt thịt… tháng năm chưa
lành
Lời yêu tìm thấy tuổi xanh
TÔI LY DỊ TÔI
(Ngũ ngôn bát cú)
Thời gian thức tỉnh tôi
Sửa mãi vẫn sai rồi
Chịu đựng người mềm lưỡi
Bao dung kẻ mỏng môi