BẤT TẬN
(Tân hình
thức)
Con đường
làng buổi
chiều tàn
nhạt nắng
vắng vẻ,
âm u
có những cây già
Nguyên Hữu: tên thật là.................. Sinh ngày: 26 tháng 08 năm ........ Quê quán: Nam Định
QUÊ BẠN
Ghé thăm
quê bạn một buổi chiều
Thấy mặt
trời sợi râu thu vén
Thấy
hoàng hôn sà xuống đáng yêu
Thấy tầng
mây tìm về chỗ hẹn…
Hai bên đường hoa cỏ đan xen
ĐÊM SAY
Đêm buồn
ướp giọt đắng cay
Trong ly
rượu thấm men say thế thời
Tàn duyên
ép bỏ nụ cười
Hư không
vẽ cái nhếch môi chán trường…
Nâng lên khuấy đảo vô thường
TÌM THẤY
BÌNH YÊN
Lặng nhìn
cuộc sống trong một ngày rất đẹp trời
Ta thảnh
thơi lang thang trong dòng đời xuôi ngược
Ngột ngạt
tạm thời gác qua một bên rảo bước
Thấy bầu
trời xanh trong và mây trắng dạo chơi…
Những toà nhà chọc trời chứa đựng mộng thiên đường
TÌNH YÊU
(Haiku)
Trong
công viên mờ ảo
Tiếng trống
đánh dồn trong lồng ngực
Những cặp
đôi đang yêu…
22/12/2022
THAN
Ta nhìn
xót cảnh hoa tàn
Không ai
hay biết bãi hoang cũng tình
Như nàng
thiếu nữ đẹp xinh
Phấn son
cũng chỉ một mình biết thôi
Nhạt hương nằm ngắm bầu trời
NGỠ LÀ
DÂNG HIẾN
(Thất ngũ
bát)
Bỗng em
vùng bỏ chạy khỏi tôi
Vì sao thế
em ơi
Cặp mắt
ngơ ngác hỏi rồi nhìn theo…
Em chạy thục mạng leo lên đường
QUẨN
Thất tình
ngũ dục ấy chính là ma
Báo hại
thân tâm của chính chúng ta
Lấy đi
yên tĩnh gọi về bấn loạn
Quấy nhiễu
thanh tịnh đêm ngày ca thán…
Đạo ngộ minh tâm thấy được bình an
TIỀN
(Song điệp
độc vận)
Sức nặng
đồng tiền khiến chị đau
Tiền làm
khối cậu đánh nhau đau
Hơi tiền
bám sắc bao nàng khổ
Vị bạc theo tiền khối chú đau
KỆ
(Thủ vĩ
ngâm)
Hãy sớm
quên đi chớ nghĩ nhiều
Đừng vì cả
nể tự mình thiêu
Dòng đời
chẳng thích ai hoàn hảo
Cuộc sống luôn ưa kẻ biết điều
CÔ ĐƠN
Một thuyền
Một lái
Vẫn mãi
Cô đơn…
Dỗi hờn
Với chính
Vai chính
Của mình…
Lặng
thinh
Khi biết
Mỏi mệt
Thế thời…
Thả trôi
Hờn giận
Mấy bận
Đà quen…
Sang –
hèn
Vẫn sống
Chữa mộng
Cô đơn…
12/12/2022
Nguyên Hữu
HỜN DỖI
Anh thấy
em chải tóc dài
Anh gợi ý
để ngang vai
Em chỉ cười,
em không nói
Và bắt đầu
em giận dỗi…
“Cô gái nào tóc ngang vai”
DUYÊN
(Tứ tuyệt
- không đối)
Ngọt ngào
thiếu nữ liếc mùa xuân
Để nắng
buồn so đứng thất thần
Có phải
ai qua vừa bén đoạn
Tơ hồng rối
loạn mộng phân vân…
ÁP LỰC
(Tứ tuyệt)
Bỏ lại
bên ngoài những tiếng la
Vào phòng
máy lạnh mặc dân ta
Quan anh
nhắm mắt… mà thôi kệ
Cánh cửa cài khuy… chắc tại là…
TÌNH ĐẦU
Anh từng
đến đó cùng em
Biển xanh
hoa thắm êm đềm sóng ru
Đôi môi
mình đã từng hư
Tròng
trành theo sóng mà đu gió trời
Mộng dìu nhau mãi xa khơi
VỊNH HẠ LONG
(Song lục bát)
Bầu trời xanh trong bao la
Mặt biển hiền hoà xanh biếc
Sóng vỗ nhẹ đưa từng chiếc thuyền trôi…
LỆ MƯA
(Tứ tuyệt)
Mưa rơi ướt
mộng trong em lỡ
Một chuyến
duyên tình với gọi theo
Giọt lệ
hoà mưa neo khoé miệng
Hồng trần bạc phận tủi còn đeo…
NHỚ BẢN
Ngoằn
ngoèo chạy theo sườn núi
Vẽ rồng,
vẽ rắn, vẽ đường
Bản nghèo
vẽ thêm làn khói
Ấm no lấp
ủ trong sương…
Rừng cây nghe chừng e ngượng
SƯƠNG SỚM
Em tìm về
một sớm
Núi đồi vẫn
mờ sương
Cây cầu hờn
cong tớn
Nối tiếp
một con đường…
Em về lòng vui sướng
BÓNG QUÊ
(Song thất
bát ngôn)
Bóng ngả
chiều tà trên quê tôi
Đường
quen lối cũ núi thương đồi
Mỏng hơi
sương còn tìm nhiều bạn cũ
Tụ tập
nhau chiếm đoạt bản làng rồi…
THĂM BẢN
Ta đến
thăm bản mường
Khi núi đồi
thấm mệt
Mặt trời
đang tiễn biệt
Một nửa
đã lên giường…
Lệch sườn núi một bên
THÁNG TƯ
MONG MANH
(Thập
ngôn bát cú)
Em hãy cứ
là tháng tư trong mắt của anh
Một tháng
tư khoe có nhiều buổi sáng trong lành
Một tháng
tư hoa loa kèn xôn xao nở rộ
Cánh hoa mong manh khoe bên tà áo mỏng manh
HÃY CỨ
CHÂN THÀNH
Thông
minh và hiểu biết
Bất kể ra
làm sao
Đánh đồng
như nước ao
Trong đám
người không biết…
Nghe nhiều lời chế nhạo
TRĂNG
TRÒN SAU CỬA SỔ
Chuyện
sau khung cửa sổ
Của thiếu
nữ đang yêu
Bị gia
đình cấm nhiều
Nên rất
là đau khổ…
Bạn bè chúng nó nhé
SEN ĐẦU
MÙA
(Thất
ngôn bát cú)
Những giọt
nước trên cơ thể em
Xâm chiếm
lớp áo lộ da mềm
Thấy cuộc
sống bộn bề trên đó
Thấy thời gian ngưng lại dài thêm
MỘNG
(Tân hình
thức)
Mộng vẫn
cứ về không cần biết ai nhà quê
hay thành
phố đâu em ạ. Em hãy cứ khép
hàng mi lại
sẽ tự tìm thấy mộng thôi đâu
cần em phải là người sang trọng hay giàu có
TĨNH
(Tân hình
thức)
Cuộc sống
bây giờ như bông hoa nở gấp
vội vàng
khiến cho con người ta không còn
có thời
gian hoà mình vào với thiên nhiên
tươi đẹp và trong lành nữa; họ - rất nhiều