Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

BỨC TRANH QUÁ KHỨ


BỨC TRANH QUÁ KHỨ

Ta vẽ em, nàng tiên của lòng ta
Cây cọ vẽ mấy vạt mầu buông thả
Mái tóc dài, đôi mắt, mũi, bờ môi,...
Đôi gò má, chiếc cằm nhân hậu quá
Em hiện dần từng nét cọ của ta
Làn da mỏng, trắng hồng đầy sức sống
Xuống phập phồng, à không được rồi ta
Mầu trắng pha một chút mầu ghi đá
Lạnh lùng che, ta khép nét vờn qua
Thêm khói tỏa, nức nở hương sen khỏa
Bồng bềnh không, bức tranh sống có hồn
Nàng thơ hờn, kéo mền che xem đọ
Khác gì đâu, chẵn lẻ đổi nhau mà
Khúc nhạc xưa, ô hay kìa ai bật
Bút cọ rơi, vết mầu đau tim nhỏ
Bức tranh cười, dại một thời trai trẻ
Lâu lắm rồi, mới cầm cọ thăm em.

18/10/2013
Nguyên Hữu


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét