(Gieo vần nối)
Đặc điểm của thơ tự do bao gồm:
* *Không bị ràng buộc bởi luật lệ nhịp, nhưng về
vần thì bắt buộc
* Đây là đặc điểm cơ bản nhất. Không có quy tắc về số lượng âm tiết trong mỗi dòng, hay cách sắp xếp các dòng thơ. Nhưng có quy tắc về vần điệu,
* *Tự do về cấu trúc:* Không có quy định về khổ thơ, hay hình thức
bài thơ. Tùy theo ý tưởng và cảm xúc của người viết. Nhưng có quy định về số
dòng trong mỗi khổ thơ (Mỗi khổ thơ sẽ có 4 dòng)
* *Chú trọng vào ý nghĩa và cảm xúc:* Trọng
tâm là diễn đạt nội dung một cách rõ ràng, sâu sắc và truyền tải được cảm xúc của
tác giả.
* *Sử dụng ngôn ngữ linh hoạt:* Có thể sử dụng
đa dạng các kiểu câu, từ ngữ, hình ảnh, tạo nên sự phong phú và sinh động cho
bài thơ.
Bảng luật:
x T
x B(v2)
x B(v2)
x T(v1)
x T(v1)
x = có thể là thanh bằng – thanh trắc tùy ý
T = bắt buộc phải là vần trắc
B = bắt buộc phải là vần bằng
V1, v2, v3 = chỉ là ký hiệu của những thanh vần với
nhau. V1 sẽ vần với v1, v2 thì vần với v2. (Chữ cuối của câu (2-3),(4-5) vần với nhau (Nối 2
khổ thơ với nhau
)).
THƯƠNG QUÊ
Ta phá đêm bằng vần thơ
điên tỉnh
Giữa xóm nghèo cô tịnh tắm
trăng suông
Mảnh trăng treo hư ảo trước
màn sương
Muôn bộ nháy nơi rặng tre
nhảy nhót...
Gió gọi gì trên vòm trời
thánh thót
Lạnh tìm về nịnh nọt bờ
môi khô
Dòng sông lặng xem trăng
đến loã lồ
Con cá búng chầm chồ đâu
mồi nhắm...
À, thì ờ... tửu bỏ
quên... thèm lắm
Chỉ còn đây điếu thuốc thấm
sự đời
Tro tàn rơi và làn khói
không lời
Lặng theo gió rời xa quê
nghèo, khổ...
À... thì ta cũng từng như
thế đó
Phố thị nhiệm màu ta tô vẽ
trò vui
Vui bao nhiêu lại lặng bấy
bùi ngùi
Quê nghèo vẫn khác cái
mùi phố thị...
Ta nhắm mắt hít hơi sâu,
cảm kĩ
Quê ngọt ngào, thanh khiết...
lắm quê ơi
Ai mà không... rồi cũng
có một thời
Sớm hay muộn xa rời quê
kiếm sống...
Ta cũng đi vì miếng ăn?
hay gieo mộng?
Rồi vội về chẳng phải xây
nhà rộng, lầu cao
Mà vội về ôm lấy quê ngọt
ngào
Xin tha thứ bao ngày xa rời
ấy...
Mỗi lần về chẳng hiểu sao
ta trở nên như vậy
Thương quê nghèo biết mấy
quê ơi
Sao lặng lẽ? Ôm ta chẳng
nói lời
Ta chẳng muốn - quê à...
khi đêm rồi sẽ khác...
Ta phá đêm không phải ta
độc ác
Mà ta thương, mà ta muốn
quê vui
Ngày qua ngày quê sống
trong ngậm ngùi
Đem thanh khiết nuôi bao
người đói khổ...
Vần thơ ta cộc cằn và thô
lỗ
Lạo xạo câu từ vì cố gắng
giữa tỉnh – điên
Tỉnh là vì nơi quê quá
bình yên
Điên là bởi mai lại xa rồi!
biết đến...
Làn gió hát trên vòm cây
thật sến
Giọt sương đầy - chào
thân mến tìm trăng
Màn sương mỏng những nào
quấn, buộc, giăng
Nào có kín... vẫn loã lồ
trăng đó...
Ta nhắm mắt, ta không
nhìn... đâu có
Ta ôm quê thêm đêm cuối nữa
này
Ta ôm nhau mà ướt giọt lệ
cay
Thương thật đấy - đây xóm
nghèo cô tịnh...
02/12/2017
Nguyên Hữu
KHÔNG CHUNG HƯỚNG
(Gieo vần nối)
Một lần nữa
Chúng mình gặp lại nhau
Ly cà-phê đen màu
Có gọi về một tia hy vọng…
Liệu tình yêu còn sống
Cuộc tình cũ có giống như
lời thoại phim truyền hình
Hay là như những cuốn tiểu
thuyết ngôn tình
Tình cũ không rủ cũng
cũng tới…
Cái thổ ngữ lạc quê thành
mới
Những mối quan hệ thoáng
qua
Cũ người - mới ta
Lại réo trên miệng trí thức…
Ai làm gì mà bực
Không đồng ý với cách lập
luận của tôi à
Chạnh lòng đó mà
Tách ra hai tư tưởng…
Không đồng ý cũng chẳng
có gì để vướng
Nào có xuôi dòng
Chỉ như hai đường thẳng
song song
Đau thì cộng hưởng…
Gieo những gì để trở
thành nghiệp chướng
Gặp nhau
Chỉ là gần nhau
Không hợp nhất thì làm
sao chung được…
Giọt nước mắt cứ như làm
ơn làm phước
Thà như giọt cà phê
Đen đến mụ mê
Hai tâm hồn không chung
hướng…
Lời: giá như… vô tình
thành ngập ngượng
Có cái nhếch môi trong
lòng
Cay đắng không
Cơ chứ…
11-02-2023
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét