Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2025

Thơ tự do

 


9- Thơ tự do

(Gieo vần nối)

 

Đặc điểm của thơ tự do bao gồm:

* *Không bị ràng buộc bởi luật lệ nhịp, nhưng về vần thì bắt buộc

* Đây là đặc điểm cơ bản nhất. Không có quy tắc về số lượng âm tiết trong mỗi dòng, hay cách sắp xếp các dòng thơ. Nhưng có quy tắc về vần điệu,

* *Tự do về cấu trúc:* Không có quy định về khổ thơ, hay hình thức bài thơ. Tùy theo ý tưởng và cảm xúc của người viết. Nhưng có quy định về số dòng trong mỗi khổ thơ (Mỗi khổ thơ sẽ có 4 dòng)

* *Chú trọng vào ý nghĩa và cảm xúc:* Trọng tâm là diễn đạt nội dung một cách rõ ràng, sâu sắc và truyền tải được cảm xúc của tác giả.

* *Sử dụng ngôn ngữ linh hoạt:* Có thể sử dụng đa dạng các kiểu câu, từ ngữ, hình ảnh, tạo nên sự phong phú và sinh động cho bài thơ.

 

x B

x T(v2)

x T(v2)

x B(v1)

 

x B(v1)

 

x = có thể là thanh bằng – thanh trắc tùy ý

T = bắt buộc phải là vần trắc

B = bắt buộc phải là vần bằng

V1, v2, v3 = chỉ là ký hiệu của những thanh vần với nhau. V1 sẽ vần với v1, v2 thì vần với v2. (Chữ cuối của câu (2-3),(4-5) vần với nhau (Nối 2 khổ thơ với nhau

)).

 

 


NỖI NIỀM THA HƯƠNG

(Gieo vần nối)

 

Rồi một ngày ta cũng sẽ rời xa

Nơi cuộc sống chẳng êm đềm như người từng nghĩ

Ta bỏ lại nơi cô đơn không một người tri kỉ

Nơi chòng chành hư ảo giọt mồ hôi...

 

Nơi xứ người tôi lặng lẽ riêng tôi

Nơi quả chín khiến bao người phải chín

Nơi nỗi niềm chỉ âm thầm sâu kín

Ngày qua ngày đành dỗ ngọt con tim...

 

 

Đây!!!... mảnh vàng mà bao người ước sang tìm

Tôi đang đứng trên mảnh vàng im - tủi

Đào bới ngày đêm rồi về trong lầm lũi

Điểm dừng nào ta đánh đổi thời gian...

 

Mỗi bước đi giờ nặng nỗi cơ hàn

Đôi mắt mỏi như van nài cuộc sống

Sập nguồn bất ngờ tôi lại thấy giấc mơ

Mơ đánh đổi... sợ giật mình... tỉnh giấc...

 

Bên cạnh tôi - hơn ai người mơ nấc

Lại mỉm cười khi bỗng thấy quê hương

Thổn thức lặng khi thấy bóng người thương

Vội ôm lấy - mà... giật mình... ôm bạn...

 

Đùm bọc nhau nhiều bận qua hoạn nạn

Tìm ngày về... xa - tránh cảnh tha hương

Ai ơi đó... chẳng đâu bằng quê hương

Xin tỉnh mộng rồi mai này nhớ - ước...

 

21/11/2017

 

Nguyên Hữu

 

 

GƯỢNG DÒNG

(Gieo vần nối)

 

 Đôi mắt mỏi với cuộc sống thường ngày

Đương muốn ngủ cứ trĩu hờn ủ rũ

Anh cũng muốn một đêm nồng lắm chứ

Để tạm quên mọi thứ ở xung quanh...

 

Giấc mơ nào chỉ có bầu trời xanh

Hoa, lá, cỏ... đan vần thơ câu chữ

Nét bút nghiêng viết lời mọi thứ

Tháng năm dài lưu - quyện với riêng anh...

 

Chỉ có xuân, xuân lặng lẽ làm kẻ đồng hành

Lạ thật lạ, trong mắt anh mùa xuân buồn ngủ

Nực cười thật, sao lại như thế chứ

Thực hay mơ... anh dừng lại thẫn thờ...

 

Thực sự thì anh muốn ngủ và mơ

Ôm mùa xuân nồng giấc say dài tận

Quên chuyện đời, chuyện người, yêu thương hờn giận

Chuyện thực tế không vướng bận niềm mơ...

 

Ừ thì ngủ... sao chửa ngủ còn chờ

Điều gì nữa khi nàng xuân nồng giấc

Thương cảm lắm khi ngoài kia tiếng nấc

Cắn rứt lương tâm lại ngủ không đành...

 

Cõi ta bà những phận mỏng mong manh

Gắng gượng chút liệu có thành cổ thụ

Thêm chút nữa giương mắt nhìn cố trụ

Vẹn một kiếp người trả nhiệm vụ nghiệp thân...

 

26-02-2016

 

Nguyên Hữu

 

KẺ TÌM HẠT GIỐNG NHÂN ÁI

(Gieo vần nối)

 

Có phải rằng tôi đã mất niềm tin
Khi lang thang trong dòng đời thật sự
Những thứ tôi nhìn sao vô cảm thế chứ
Người và người - cách hành sử lương tâm…

Có phải không đôi mắt chưa đủ tầm

Hay khối óc của tôi chưa luận đủ

Khi xung quanh – vâng, tất cả mọi thứ

Tẻ nhạt vô cùng, tâm nở ở mãi đâu?...

 

 

Lang thang mãi, internet lại bắc nhịp cầu
Để tôi thấy nhiều điều… ai mà biết
Ôi dào ôi… bao mỹ từ khắc nghiệt
Giả tạo mà… nhưng lại đẹp làm sao…

Ông chủ tốt nựng chú chó ngọt ngào
Ôm ấp nữa ngâm cùng trong bể tắm
Chú ngoan như hiểu ông chủ lắm
Nũng nịu vùi trên bầu ngực tình thương…

Đứa trẻ nhỏ băng nhanh qua đường
Đưa hộp cơm – hộp cơm trưa – nó nhịn nhường cho ông cụ
Cụ lão ăn xin cầm hộp cơm mà mắt rưng rưng lệ ứa
Dõi nhìn theo nhịp chân sáo yêu đời…

 

Một cụ già nơi hoang mạc xa xôi
Mang ly nước mời những người lính trận
Giữa cuộc chiến hung tàn, nhưng tình người lại nở thì còn chi vướng bận
Kẻ ấm tấm lòng, người dịu cơn khát và ứa giọt nước mắt người xem…

 

Chú bé da đen
Đôi chân trần, tẩm bụi trần, áo quần nhọ nhem nhìn cuộc sống nhem thèm rớm lệ
Vị khách già đi qua tặng đôi dép cho chú bé
Lại độc bộ… chân trần…

 

Thế gian xoay vần
Khi mỗi lần mất niềm tin cuộc sống
Thế giới ảo lại làm tươi mát giấc mộng
Cuộc đời vẫn đẹp sao… chỉ một khắc thôi, cũng toại cười ấm cõi phù sinh…

 

24-05-2015

 

Nguyên Hữu

 

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét