Thứ Năm, 11 tháng 11, 2004

NỖI ĐAU NGÀY THÁNG



NỖI ĐAU NGÀY THÁNG

Lẻ loi chiếc lá trên cành
Gió thu bỗng đến rung cành lá rơi
Lá rơi
Lặng lẽ
Tôi này

Ngẫm tôi là cành
Phải lá là em?
Gió thu
Gió kẻ vô tình
Kẻ đến tranh dành cướp giật lá đi
Phải đâu kém cỏi gì cành
Dịu dàng thanh đạm nên đành thế thôi
Lá vui cành cũng vui rồi
Sánh vai bên lá quên đời lá ơi
Dong chơi
Nơi nào lá biết
Gió phong trần gió mang kiếp lãng du
Đã đi
Đã vui bên gió
Lá gắng lên
Đuổi theo cho kịp sánh bên gió trời
Cành đau lặng lẽ tiễn thôi…
Ông trời như hiểu
Tặng
Cành trồi non
Không, không… còn nữa, nữa còn
Một cành nhiều những trồi non trên cành
Xòe ra lá ấp ôm cành
Bao nhiêu chiếc lá thương cành bấy nhiêu
Trời chiều
Lộng gió – bang khuâng
Tôi buồn đau thế kể hơn cả cành
Gào to tôi hỏi trời xanh
Rồi dang tay đợi trời xanh thương tình
Một thôi – tôi vẫn một mình
Ngác ngơ tôi kiếm – lặng thinh… đêm dầy…

11-2004

Nguyên Hữu

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét