Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

VẾT THƯƠNG



VẾT THƯƠNG

Tờ giấy viết cái điều tòa án biết
Em cất này trong túi nhiều ngày qua
Chờ anh đến, chắc rằng anh sẽ đến
Sẽ thăm em, với lời lẽ của đời
Nhưng than ôi... nỗi đau là cái tội...

MIỀN TRUNG ƠI



MIỀN TRUNG ƠI

Ba mươi tháng chín đêm rồi
Cơn bão hoang tàn phá phách khắp nơi
Thừa Thiên, Hà Tĩnh tơi bời
Quảng Bình, Quảng Trị là nơi bão quần
Năm nghìn mái ngói lợp sân

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

LỜI CAY


LỜI CAY

Nhặt vơ lấy mảnh trăng gầy
Gẩy đàn tôi thả lời cay vào đời
Vẳng xa cơn gió ru hời
Vì do buồn chán mượn lời cay tôi
Đem phơi dải khắp thôn người

GÁI GỌI NHÀ NGHÈO


GÁI GỌI NHÀ NGHÈO

Khóc đi em, khóc nữa đi em
Đời xô em ngã nên thành quen
Khổ cực đấy, mấy người làm như vậy?
Nghèo hèn ư? - hay ô nhục sang giầu
Đừng vin cớ, mẹ không thèm em ạ

ĐU QUAY CẦU VỒNG



ĐU QUAY CẦU VỒNG

Tình yêu như sắc cầu vồng
Em đi lấy chồng anh sót lắm thay
Ba đồng một mớ trầu cay
Sao em ko nhớ đu quay cầu vồng
Bây giờ người đã sang sông

DÂNG HIẾN



DÂNG HIẾN

Ôi hương đời có rất nhiều mới lạ
Thu sắp qua có phải thu dâng ta
Tấm thân ấy ngọc ngà buông thả
Nức hương đời - trời đất bao la
Uống đi ta chén rượu nồng ân ái

MIỀN TRUNG ĐAU


MIỀN TRUNG ĐAU

Biết bao đứa con xa nhà
Nghe tin bão về mà lặng xót xa
Khóc rồi nhớ mẹ cha già
Ở nhà chống chọi... tim ta quặn này
Cớ chi? trời đọa trời đầy

ANH ĐI 2



ANH ĐI 2

Anh đi nhớ nét xuân thì
Thằng cu tí đạp nhăn gì hả em
Vừa quen hơi ấm thế nên
Dậy đòi xoa vuốt sợ quên thôi mà
Anh đi anh đã dặn là