VẾT NỨT GIA ĐÌNH
Không biết là… chẳng biết làm sao
thế
Mộng êm đềm lại dễ vỡ, bể, thua
Nhìn con trẻ mà lệ ngỡ trời mưa
Hồn nhiên bớt từ phía cha, nơi mẹ…
Anh lặng nhìn, tổ ấm mình nhỏ bé
Nguyên Hữu: tên thật là.................. Sinh ngày: 26 tháng 08 năm ........ Quê quán: Nam Định
VẾT NỨT GIA ĐÌNH
Không biết là… chẳng biết làm sao
thế
Mộng êm đềm lại dễ vỡ, bể, thua
Nhìn con trẻ mà lệ ngỡ trời mưa
Hồn nhiên bớt từ phía cha, nơi mẹ…
Anh lặng nhìn, tổ ấm mình nhỏ bé
VÔ THƯỜNG
Đời người như chiếc lá thôi
Cả đời hiến lại cho đời tuổi xanh
Sóng xô đôi cuộc chòng chành
Gây khô, héo úa chốc thành bóng
xưa…
Lời ai khi nắng, khi mưa
MẢNH TÌNH RIÊNG
Con đường phía trước chẳng có em
Bàn chân cô độc chợt yếu mềm
Thần chú gọi tình yêu quay lại
Không linh rồi… buồn mãi buồn
thêm…
Ta gửi hồn nơi ấy một đêm
CƠN ĐAU TÌNH
Em nhận tin gì từ gió chưa
Nhớ nhung nhiều lắm chứ đâu vừa
Nhiều đêm thao thức anh gửi đó
Lưỡng lự rồi cũng kệ gió đưa…
Anh vẫn mộng trong mối tình xưa
VẾT THƯƠNG ĐÊM
Đêm ngồi khâu vết thương xưa
Rách ra bởi tại nhớ vừa hỏi thăm
Tình duyên đôi sợi bện nhầm
Cắt da, cắt thịt… tháng năm chưa
lành
Lời yêu tìm thấy tuổi xanh
TÔI LY DỊ TÔI
(Ngũ ngôn bát cú)
Thời gian thức tỉnh tôi
Sửa mãi vẫn sai rồi
Chịu đựng người mềm lưỡi
Bao dung kẻ mỏng môi
ĐỒN THỔI
Nhiêu khê miệng lưỡi cuộc đời
Làng trên
xóm dưới thêm lời bớt câu
Chuyện
lành, tiếng xấu, nỗi đau
Bổng trầm
cùng gió theo hầu kẻ buôn
Chiều tà sai lệch ngọn nguồn
NỤ CƯỜI KẺ SAY
Thế gian trông
thấy
Một kiếp con
người
Nỗi buồn nhiều
đấy
Sao miệng vẫn
cười...
Hết thời bó gối
MỘNG TRẦN
(Thuận nghịch độc)
Vàng bạc nặng người những cảm thương
Sợ là suy nghĩ vướng vô thường
Dang tay bởi tại phàm tâm nặng
Thả phận vì do quỷ tính cường
TRỐN TRÁNH
(Tứ tuyệt- không đối)
Cảm xúc trong tôi tiêu cực tệ
Như thuyền mất lái giữa trùng khơi
Thu mình lảng tránh người qua gặp
Sợ tổn thương thêm, mặc sóng bồi...