TRỘM ĐÊM
(Song thất lục bát)
Tiếng sóng vỗ triền đê buồn bã
Như tiếng đời mệt lả chán trường
Như người đói khát tình thương
Đợi chờ một bóng qua đường làm quen…
Một vài bước chân đêm vội vã
Nện xuống đường vang cả dòng sông
Lặng yên khiến phải ngoái trông
Con đường phía ấy còn không ánh đèn…
Vắng lặng quá mầu đen rờn rợn
Cảnh tối tăm nơm nớp lo âu
Bỗng nhiên xuất hiện ở đâu
Vài bóng đen nhỏ cuối sâu con đường…
Thoắt một cái - khó lường - ẩn hiện
Những bóng đen tan biến vào đêm
Bỏ rơi vắng lặng không tên
Vừa rơi cái bõm cạnh bên sông đời…
Phía vườn ai tiếng cười khúc khích
Kẻ trộm đêm đùa nghịch với nhau
Nhãn non ngúng nguẩy ăn sau
Vải chua ghẹo muỗi chích đau cẳng gầy…
“Muỗi như trấu bay đầy mày ạ
Tao quơ tay máu cả bàn rồi”
“Thằng này nhỏ cái mồm thôi
Người ta phát hiện chết toi bây giờ”…
Có tiếng động nằm chờ nghe ngóng
Nín thở mà vang vọng nhịp tim
Cỏ cây như cũng nằm im
Giống trò đuổi bắt trốn tìm ngộ ghê…
Nằm xuống đất bực ghê gạch đá
Bụi cỏ già tơi tả cứa yêu
Bạn thân bên cạnh thở đều
Úi trời ăn trộm mỏ tều ngáy to…
Bó tay thật không lo nhiều nữa
Mày dậy ngay bỏ của chạy đây
Cứ như ma đuổi quỷ vây
Con đường bỗng động đoạn này khúc
kia…
Đêm mỏi mệt phân chia sáng tối
Giữa thinh không giữ vội thăng bằng
Dúi vào sông thứ gì chăng?
Mà sao sóng vội chối băng đáy dòng…
27-11-2023
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét