KHU RỪNG THẤY
"NHẪN"
Tôi dìm tôi ở rừng ma
Cho hồn tôi chết hồn la khùng rừng
Mắt đời sợ hãi rưng rưng
Tim tôi gào thét cứ ngừng đập đi
Thế gian bao kẻ
ví bì
Buông lời mỉa,
rủa ôm ghì lỗ tai
Lắm tiền, ấu
trĩ khoe tài
Ếch ngồi đáy
giếng kêu hoài một câu
Dọc ngang nào có đi đâu
Loanh quanh một khoảng đục ngầu nước đen
Đôi tay châm một ngọn đèn
Cháy khô nước mắt kẻ hèn sợ ma
Trong tâm thiện
ác rầy la
Ngậm xăng phun
lửa đuổi tà hay chưa
Nắm xôi bố thí của thừa
Cắn đôi nham nhở của Chùa Phật cho
Lắc đầu nhiều
những hay ho
Mỉa tôi chua
chát co ro lên rừng
Có không một
đoạn dây thừng
Quyên sinh chết
quách để ngừng phải nghe
Nhưng mà Vương phủ trở che
Tu bao nhiêu
kiếp nhú nhe làm
người
Quyên sinh tội
lớn lắm đời
Diêm vương trách phạt vạn lời ngu mê
Kiếp người tu dễ mà chê
Làm con súc vật
tu về súc sanh
Muôn đời vạn
kiếp bị hành
Kém chi vô thức đâu dành lời ngôn
Tụng kinh niêm
Phật người hơn
Nam mô phổ độ tiếng đờn đài sen
Bỏ qua cuộc sống
bon chen
Tập quên đứng dậy sân si
Rời khu rừng vắng
từ bi tâm nhìn...
11.01.2014
Nguyên Hữu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét