Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2015

NGƯỜI ĐÀN ÔNG CON KÍNH YÊU



Chưa lần nào tôi viết riêng về bố
Người đàn ông già đậm nét khắc khổ phô ra
Thời gian ạ
Những chạm khắc của ngươi thật là đa công cụ
Có bào nạo thế nào cũng không hết tại sao?
Cây bút gió của ngươi vẽ nhiều hơn trong giông bão

Giông bão cuộc đời
Đủ quá rồi
Thừa quá rồi
Nét phác họa trên cơ thể bố tôi
Tia mực tươi
Không cả mảng mực rơi
Theo nét bút mà quết bôi bức họa
Chiếu dọi góc cạnh
Hình khối dư thừa một trăm tám mươi độ soi
Giật mình ngó vài đường thừa sâu nét
Xả chút mực trong tẩy xóa chút cực hời
Ngũ Hành phơi
Một ngày hong hai lần sương tội
Bức họa đậm dần
Thời gian ạ…
Nếp nhăn…
Cuộc sống xoay vần với nhiều những khó khăn
Cơm không đủ ăn
Nói chi đến thức ăn bố nhỉ
Bát cơm buồn cười bao thứ độn ngộ ghê
Con cá trê
Mẹ bắt mãi mới đem được về
Kho mặn đắng với bao nhiêu là muối
Mấy đứa em cùng con lắc đầu chối nguầy ngậy
Chê ỉ ôi… mặn lắm… ứ thèm…
Mẹ nhìn bố rưng rưng mắt đếm
Giọt mồ hôi nghèo đẫm vầng trán buồn rơi
Con cá nhỏ bố gắp mỗi đầu thôi:
Con nhìn nhé, bố cắn một miếng bé
Ăn miếng cơm to nó có mặn nữa đâu nào…
Con làm theo ừ cũng không mặn thật
Đứa em học đòi, bắt chước làm theo…
Con cá mặn… được… thêm đôi bữa nữa…
Bố mẹ có ăn đâu nào…
Chỉ được ăn đầu… cà muối và rau luộc thế thôi…
Chỉ thế thôi…
Mà…
Qua mấy mươi năm cuộc đời
Chúng con lớn rồi
Mỗi đứa mỗi gia đình riêng
Cuộc sống xoay vần không còn đảo điên như trước nữa
Đầu cá bây giờ…
Chắc…
Chỉ còn mình con ăn mỗi bữa
Kho kĩ cũng mềm mà bố nhỉ…
Ngày xưa…
NGƯỜI ĐÀN ÔNG CON KÍNH YÊU
18-06-2015

Nguyên Hữu

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét