Thứ Ba, 25 tháng 5, 2004

TỰ TÌNH


TỰ TÌNH


Trưa hè gay gắt nắng
Gió đi đâu mang theo những oi nồng
Đuổi theo ta trên con đường xa tắp
Không biết là trên trời vắng lắm
Không áng mây che chút nắng mặt trời…
Gió
Cứ đùa giỡn bên ta
Xoa xuýt chi?
Xoa xuýt gì?

Có biết rằng ta

Người mỏi mệt chân tay đau nhức

Mặt nóng bừng, rát rát gió ơi.

Còn nữa đấy trên người sũng ưt
Chút nưc trong người sắp cạn rồi đây

Cổ khô khát
Đôi môi ta phồng rộp…

Sao gió chẳng thương

Gió chẳng tha ta
Sao vẫn mang những oi nồng gay gắt

Ném vào ta những cát bụi ngươi mang

Gió không thấy
Ta
Lẻ loi…

Cô độc…

Trên đường xa trong khắc nghiệt cuộc đời hay sao?
Gió không thấy
Ta buồn biết mấy
Ta lang thang

Lặng lẽ

Ta thôi…
Ta đi nào có ai người bên cạnh

Nhẹ nhàng thấm những giọ mồ hôi
Vã trên chán

Khẽ lăn trên khuân mt

Rơi xung đường
Không tiếng động
Thế thôi…
Gió không biết
Trong ta đầy uất ức
Tủi phận nữa nè
Ta
Ta có muốn thế đâu,
Ta phải đi

Tương lai – hạnh phúc

Nào ai người hiểu được ta đâu
Cả gió đấy
Cả nắng trời
Cũng vậy

Chẳng thương ta chút nào

Để ta vẫn bước đi trong tủi phận
Trong khắc nghiệt

Cuộc đời…

Nhưng
Đừng nghĩ vì thế mà ta buông xuôi

Ta
Ta vẫn bưc dù hơi tàn kiệt sức
Khát vọng ta nè
Nó thôi thúc
Ta đi…

05/2004
Nguyên Hữu

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét