Thứ Hai, 28 tháng 6, 2004

LẶNG LẼ

 

LẶNG LẼ

Ôi bất công – cuộc đời là thế
Và ta nè cũng đang chịu đó thôi
Kìa đời đó – bao nhiêu người sầu khổ
Ta lặng buồn trong uất ức, đắng cay.
Ôi than vãn làm sao thay đổi được


Ta chầm ngâm với chén rượu nồng cay,
Chén rư
ợu đầy tròng trành, chao đảo
Ta cầm trên tay – ta uống đi thôi
Sao lư
ỡng lự? – đợi chờ ai nữa?
Ta mời ai? – ta có ai đâu,
Ta chỉ có muôn vạn nỗi sầu
Đâu nào có ai mu
ốn nghe tâm sự
Của kẻ tủi sầu – họ chỉ thích niềm vui.
i tươi… - ta cũng cười đấy chứ
Ha… ha… rư
ợu rót đầy
Chén rư
ợu tròng trành trên tay
Dâng lên cao…
Ta chúc… ta… một chén…
Một… hai… ba… chà… chà… ngon quá…
Ngụm rượu nồng pha chút ngọt cay cay
Ta không say đâu
Ta chỉ quay quay trong khổ sầu dằn vặt
Nếu rượu làm ta say…
Thì ta đây có thể quên được
Những nặng nề buồn khổ trong ta
Nhưng trái ngư
c ta đâu  quên được

Càng uống vào nó càng hiện rõ hơn

Để đớn đau cứ lớn dần như thế
Cào xé tim ta – vò cấu lòng ta
Ha… ha… ta đau – ai biết đâu nào
Ta l
ặng lẽ, chỉu người chia sẻ
Ngọt cay cay cũng khuây khỏa chút này
Qua đêm nay ngày mai ta gư
ợng dậy
Đối mặt với đời – ta đòi lại
Sự công bằng sẵn có của ta…

06/2004
Nguyên Hữu

 



Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét