Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015

NỤ CƯỜI VÀ CON TIM

 
Khi con tim và nụ cười
Đã không còn đi chung lối
Con tim đau nhìn nụ cười
Đợt sóng môi hời hợt gượng…

Kẻ tha hương nhớ quê hương

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015

LẶNG ĐỢI


Những bông hoa, những chồi non lặng đợi
Bông tuyết trắng rữa tan thay áo mới
Lạnh lùng thế tìm đâu thấy nụ cười
Một lớp chăn dầy tuyết khéo phủ phơi
Tôi lang thang giữa cõi người xa lạ
Trĩu tâm hồn những chuỗi buồn hỉ hả

KẺ XA NHÀ



Đây còn kỉ niệm mãi nào vơi
Đọng lắng tim con ứ nghẹn rồi
Sớm dậy sương hờn nơi phố vội
Khuya tìm mộng tủi chút tàn trôi
Rời xa hiếu - đạo con xin lỗi
Bỏ lại tình - trung kẻ phụ tồi

Thứ Năm, 29 tháng 10, 2015

THOÁT TỤC



Bình tâm nhân giữ tình người
Nương theo tiếng mõ tạm rời mưu sinh
Mây nâng, hạc đỡ đoạn sình
Ngó nhìn thương cõi phù sinh nghẹn ngào
Dòng châu khổ giữa trời cao
Một vòng tràng hạt thì thào lời kinh

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

HÓA ĐÁ



Ước như hòn đá
Nằm trơ giữa trời
Mặc kệ thói đời
Lọc lừa gian dối

Bạn đường ai hỡi
Sánh bước cùng tôi

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2015

NHỚ QUÊ


Tay dâng một chút tình người
Tha hương đất khách ai thời biết đâu
Miệng cười tim héo nghẹn đau
Ước thành tượng đá gom sầu trần gian
Vọng quê lệ ứa cơ hàn
Tìm ngày về lại tủi khan mộng đêm

Thứ Hai, 12 tháng 10, 2015

NỤ HÔN HẠNH PHÚC



Nụ hôn ấy xin đừng vội phai
Trên môi em, anh mới gắn cài
Giữ nguyên thế, nhân trồng nó nhé
Cho hương nồng đượm những ngày mai
Hãy mặc kệ mới điều vẫy gọi
Nhắm mắt lại ngả xuống bờ vai

KỈ NIỆM NGÀY CƯỚI



Anh nhớ chiếc váy trắng em mang
Tinh khôi – ôm eo thon, dịu dàng
Giữa trời đông nồng nàn em nhỉ
Ta vẹn đôi, gối chăn tri kỉ
Giường buồn cười cũ kĩ nhịp kêu
Sự thật mà anh chẳng dệt thêu

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

ĐI TÌM GIẤC MỘNG


 Tôi phải đi và ru kí ức ngủ trong mình
Không tiếng khóc ngỡ tâm hồn sỏi đá
Vọng từ xa xưa tuổi thơ yên ả
Và bây giờ là mái ấm chớm xây…
Bao nhiêu thứ cứ hiện hữu bủa vây
Ngày tháng dài biết bao giờ dừng nghỉ

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

THA HƯƠNG


Tha hương tội lắm con ơi
Cánh chim cô độc biết đời mầu chi
Kiếp người lắm nỗi sân – si
Cô phòng đêm lạnh nghĩ suy thế thời…

Thu mình dấu một nụ cười